XUÂN
Buốt giá rồi cũng phôi phai
Hương xuân đúng hẹn đậm đà men say
Hoa khoe sắc, rót mật đầy
Tặng môi vị ngọt ngất ngay men tình
Bờ vai nhỏ tựa vào anh
Vòng tay ấm phút an lành riêng em
Ơn trời gieo hạt nhân duyên
Nảy tình yêu giữ bình yên tim đời
Xuân bắt đầu từ làn môi…!
GIẬN
Biển chiều đẩy sóng xô bờ
Tung lên tóc trắng, đan mưa trách hờn
Đâu rồi những phút yêu thương,
Lời hò hẹn cứ bồng bềnh biển xanh ?
Chiều nghiêng gió,
Khóc một mình
Giận
Mây rơi vỡ, chênh vênh,
Xám trời
Giọt buồn mặn, đắng vành môi
Vòng tay buông tiếng thở dài
Bão giông.
CHO CON
Một roi nhẹ cho con
Sao lòng mẹ đau buốt
Giữa yêu thương trách phạt
Làm tim mẹ vỡ tung
Mẹ không thể dỗ dành
Khi nhìn con bật khóc
Đất đôi khi nghiêm khắc
Để cây vững vàng hơn?!
Con khép cánh tay ôm
Mẹ ơi con biết lỗi
Chiếc roi như bé lại
Trước yêu thương dâng tràn
Một roi nhẹ cho con
Mẹ đêm dài mất ngủ
Một lằn roi có thể
Tim mẹ nhiều lần đau
GỬI NHỎ
Tặng Bích Trâm
Nửa nụ cười, chị gửi lại cho em
Để ngày mai xa và ngày sau nhớ
Tiếng bước chân quen trong căn phòng nhỏ
Nắng sẻ chia ấm áp rộn tiếng cười
Gửi lại em, những áng mây trôi
Cả sắc xanh níu biển trời gần lại
Đừng khóc nhé, sợ phút giây hờn dỗi
Làm vần thơ lạc bước giữa trời đêm.
Giữ giùm chị những năm tháng khó quên…
(Giữa buồn- vui, khóc- cười là kỷ niệm )
Cảm ơn gió ru bình yên bờ bến
Để thời gian nhắc nhớ bước chân về
Trách ai?
Biển đã qua thời con gái
Tình yêu muối mặn trả ngưòi
Nỗi nhớ hoá thành con sóng
Au ơ câu hát mặn môi
Nắng đã qua thời con gái
Thay màu sắc áo hoàng hôn
Trách chi một ngày rất cạn
Bước chân qua vướng tủi buồn
“Người dưng” qua thời con gái
Quay lưng dấu khoảng trời xưa
Kỷ niệm tràn mi tựa đất
Ta lặng im –hoá dại khờ.
Phan Thị Đầm