THÁNG MƯỜI Tháng Mười có gì vui thế Mà sao thấy gió tươi cười Má hồng bởi se se lạnh Để cho nỗi nhớ nhân đôi
Tháng Mười có nhiều kỷ niệm Làm ta xao xuyến mãi thôi Thu về nép trong tà áo Thẹn thùng mãi thẹn thùng ơi
Tháng Mười có ngày sinh nhật Nồng nàn mái tóc em thơm Thời gian trôi đi khe khẽ Vẫn còn đây những môi hôn…
EM LÀ TẤT CẢ Hàng ngày mình ở bên nhau Hình như nỗi nhớ đi đâu mất rồi Đến cả lúng liếng em cười Như mênh mông gió, như vời vợi mây
Tóc thề em thả vai gầy Sao không thơm mãi mỗi ngày, mỗi đêm Và cả giọt nắng bên thềm Đã không vàng nữa, lại thêm chút buồn…
Anh đi công tác vài hôm Ôi chao mà nhớ đêm đêm, ngày ngày Nhớ em, anh nhớ quắt quay Thèm sao một cái nhíu mày thân thương
Tóc thề dẫu chẳng đưa hương Thì anh mãi cứ vấn vương trong lòng Suốt ngày ra ngóng vào trông Ngày về giọt nắng hẳn không còn buồn…
Trách mình những lúc bình thường Vội vàng quên cả con đường ta qua Bây giờ thì mới nhận ra Em là tất cả, em là tình anh
CHIỀU MƯA CŨ CÒN ĐÂY Chiều mưa buồn biết mấy Bong bóng cứ phập phồng Tiếng mưa nhiều thổn thức Gợi bao nỗi nhớ mong
Nhớ chiều mưa năm ấy Chúng mình ngồi bên nhau Kệ cho đàn bong bóng Mưa rơi mưa thật lâu
Mái tóc em thơm mãi Anh chỉ dám hôn thầm Một lời ngại không nói Cũng chẳng dám tay cầm
Hình như em đang đợi Con tim anh ngỏ lời Giọt mưa thì thánh thót Bong bóng vỡ làm đôi
Anh ngu ngơ không biết Cứ giấu yêu trong lòng Mưa ơi sao lại thế Bỗng nhiên hiện cầu vồng
Anh xa em từ đó Chiều mưa cũ còn đây Cùng hương thơm mái tóc Vẫn bên anh tháng ngày NGỌC THẢO |